
Liệu em có thể giữ khoảng cách cùng anh, dẫu biết rằng có thể chúng ta sẽ không bao giờ còn quay lại nữa?
Anh muốn chúng ta có khoảng cách để nghe rõ hơn tiếng nói trong trái tim mình -Ảnh: Gia Tiến
Anh biết khi nói với em rằng hãy cho anh một khoảng cách, em sẽ vô cùng đau khổ.
Anh không liên lạc với em, không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, không đọc mail em gửi, và tránh mặt cả khi em đi tìm. Anh nhẫn tâm quá phải không em? Nhưng em biết không, tim anh cũng đang nhói đau.
Chắc hẳn em sẽ tự dằn vặt bản thân vì không thể hiểu nổi điều gì đang xảy ra, rồi oán hận, nghi ngờ sự thay đổi nơi anh. Hẳn em đã dò hỏi bạn bè đủ điều xem có người con gái thứ ba nào xuất hiện... Nhưng sự thật thì không phải thế. Anh đang phân vân và hoang mang quá đỗi. Thời gian chia tay mối tình đầu của anh đã đủ lâu, anh đã gặp nhiều người nhưng chỉ cảm thấy rung động trước em. Anh đã tưởng rằng một lần nữa thiên sứ tình yêu đã trở lại. Thế nhưng anh không thể hiểu nổi bản thân mình nữa khi nhận được tin cô ấy đi lấy chồng. Dường như bao oán hờn, say đắm, bao kỷ niệm ngọt ngào, chua chát lại trào dâng trong anh. Nó làm anh nhớ lại và chồng chéo lên đó là những giây phút bên em.
Anh muốn chúng ta có khoảng cách, bởi một phần trong anh đang mỏi mệt mà con đường phía trước lại quá dài. Anh muốn có khoảng cách để nghe rõ hơn tiếng nói bên trong trái tim mình. Chẳng may anh đang dùng em để quên nỗi đau của chính mình thì sao, chẳng may tình yêu anh dành cho em lại chỉ là sự chắp vá những mảnh vụn từ trái tim từng vỡ nát của anh. Đó sẽ lại là một điều ân hận. Liệu có tội lỗi nào to lớn hơn tội lỗi dối trá một tấm chân tình. Còn gì đau đớn hơn khi làm tổn thương người mình yêu thương và trân trọng.
Nên hãy giữ cho anh một khoảng cách vừa đủ em nhé. Không quá gần, không quá xa, chỉ đơn giản là vừa đủ. Vừa đủ để lúc nào anh nhận ra sự thiếu hụt trên thế giới này, vội giơ bàn tay bất lực ra thì đã có em ở đó chờ anh. Vừa đủ để anh không cảm thấy mình đang bị gói gọn trong một khối tình vay mượn đầy chua chát.
Liệu em có yêu anh đủ để có thể chờ đợi ngày anh quay trở lại, chờ đợi ngày anh thật sự quên đi tất cả, thật sự có thể nắm tay em đi hết quãng đời còn lại? Anh cũng không biết được nữa rằng anh có còn quay lại với em, anh và em có đủ sức cùng nhau vượt qua tất cả?
Liệu có lúc nào ta mỏi mệt, buông tay. Và khoảng cách này sẽ trở thành không thể lấp đầy? Hãy cho anh một khoảng cách đủ xa để một lần nữa anh biết rằng mình đã cô đơn thế nào và cần một bàn tay ấm nóng ra sao. Hãy cho anh một khoảng cách đủ xa để quên hẳn đi một câu chuyện quá khứ, đủ xa để biết rằng em thật sự là linh hồn, tình yêu của anh, chứ không phải một cái cớ để che hờ lên hình bóng ai đó.
Hãy đứng cách xa anh một khoảng cách vừa đủ em nhé. Và bình tâm chờ đợi.
LƯƠNG NGUYÊN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét