Powered By Blogger

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2009

Hãy bế em mỗi ngày......

Vào ngày cưới, xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình. Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.
Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần. Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú.

Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ... Em đã bước vào cuộc đời tôi. Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Em ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Em nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Em đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình. Kéo tay Em sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”.

Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể. Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc. Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV.

Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Em. Đó là cách tôi thư giãn. Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Em cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy. Một lần nữa, Em lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu.

Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa. Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô ấy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng. Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ: “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy.

Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi: “Anh không phải là đàn ông!”. Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Em. Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh.

Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói. Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ. Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp. Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường.

Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ. Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”. “Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

Tôi kể cho Em nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Em ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu. Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”.

Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng: "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty. Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng. Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe".

Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Em trở nên mờ nhạt dần. Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn. Nhưng tôi không nói với Em về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”. Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả.

Rồi, cô ấy thở dài: “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy. Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến. "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi", nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót. Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều. Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay.

Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi". Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Em ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Em, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”. Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Em sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi.

Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Em, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”. Em như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết: “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già.


Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

Trà đá


Một thứ nước uống để giải khát, một cốc nước cho tỉnh táo... hay đơn giản là tìm một chỗ ngồi cho mấy câu chuyện...

- U ơi cho con cốc nước

- Trà đá hay nhân trần hả con?

- Trà đi u nhưng bữa nay mát giời cho con trà nóng... cho thêm điếu thuốc nữa U ạ.

Đó là những câu đối thoại mà chúng ta có thể bắt gặp thường xuyên trong cuộc sống thường nhật của sinh viên... Trà đá hay nhân trần có thể coi như một phần không thể thiếu trong sinh hoạt của tầng lớp bình dân thành thị... đặc biệt là sinh viên.

Đi dọc các con đường nơi sinh viên qua lại, đặc biệt trong các khu trọ, trong căng - tin từ một trường cao đẳng tới đại học, bến đỗ xe buýt, góc phố yên tĩnh sau công sở... những nơi đó bạn dễ dàng bắt gặp hình ảnh quen thuộc: một bà lão hay một một chị phụ nữ đứng tuổi với hành trang gọn nhẹ, đơn sơ: mấy chiếc ghế nhựa, một cây thuốc lá bóc dở, vài lọ kẹo nhỏ, thêm vài chai nước.... cùng một vật dụng không thể thiếu đó là những bình trà, nhân trần cùng một thùng đá lớn... Hành trang thật nhỏ bé nhưng lại là thu nhập chính của những người bán hàng này (thậm chí một thu nhập khá).

Có thể nói sinh viên là khách hàng chính của các cửa hiệu mini này... Hình ảnh các cô cậu sinh viên ngồi quây quần bên quán nước trà xôn xao những câu chuyện giảng đường đã trở nên quá đỗi quen thuộc. Chẳng hiểu món nước này đã ngấm vào cuộc sống của họ từ khi nào... nhưng hình như sinh viên ta đang “nghiện trà đá”! Một cốc trà đá cho mùa hè nóng bức, một chén trà nóng cho những ngày đông se lạnh, điều thuốc hay vài thanh kẹo lạc cho đượm mùi trà.... Uống trà sau khi ăn xong, uống giữa những giờ giải lao sau một tiết học căng thẳng, uống khi chờ đợi một chuyến xe bus... chờ đợi người mình yêu... hay đơn giản là uống khi thèm... uống theo một bản năng được lập trình.

Trà đá chẳng biết xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của sinh viên từ khi nào nhưng cứ nhìn giá trà không ngần ngại tăng theo giá dầu hay giá vàng cũng đủ hiểu thị trường này nhộn nhịp như thế nào. Một ngàn đồng một chén trà, cùng điếu thuốc cũng ngốn tới hai ngàn của sinh viên... thậm chí nếu có bạn bè đi cùng thì số tiền trả cũng đến một ngày ăn. Sinh viên đến với trà đá như một cái gì đó tự nhiên, tất yếu... cứ từ từ... rồi thành quen. Một thứ nước uống để giải khát, một cốc nước cho tỉnh táo... hay đơn giản là tìm một chỗ ngồi cho mấy câu chuyện... Trà đá cứ thế, từ từ biến thành một thứ nước uống đặc trưng bình dân, lai vừa trở nên thân thuộc.

- U ơi... cho con một cốc nữa...!

Những tác dụng của việc uống trà


Cách đây gần 2.000 năm, trà đã được các thầy thuốc Trung Quốc sử dụng như một vị thuốc giúp con người khỏe và trẻ hơn. Các nghiên cứu y khoa hiện đại cũng phát hiện ngày càng nhiều giá trị dược dụng của trà. Việc sử dụng hằng ngày loại đồ uống này có thể giúp phòng và chữa nhiều bệnh tật.

Do chứa các chất chống ôxy hóa nên trà giúp làm chậm đi sự già cỗi của tế bào. Chất gallotanin trong trà ngăn chặn sự thoái hóa của tế bào thần kinh và kích thích quá trình phục hồi của chúng. Các flavonoide hạn chế sự lắng đọng cholesterol và xơ hóa mạch máu, làm giảm nguy cơ tai biến mạch máu não, nhồi máu cơ tim và tỷ lệ tử vong do các vấn đề tim mạch. Trà cũng có tác dụng kích thích thần kinh trung ương, giúp tinh thần hưng phấn, kích thích hô hấp và làm tim đập nhanh hơn.

Nhiều nghiên cứu cho thấy, trà có khả năng phòng chống ung thư, ngăn chặn sự tổn thương ADN. Việc uống trà thường xuyên giúp giảm 50% nguy cơ ung thư dạ dày, 40% nguy cơ ung thư da (tỷ lệ này có thể lên đến 70% nếu uống trà với chanh). Thứ đồ uống này cũng giúp ngăn ngừa sự tiến triển của bệnh parkinson và hạn chế sự loãng xương ở người già.

Trà cũng được biết đến như một loại thuốc giải độc công hiệu. Trong Đông y, nó được dùng trong một số trường hợp nhiễm độc kiềm và thảo dược. Những người làm việc với tia phóng xạ vẫn xem thói quen uống trà hằng ngày là giải pháp tự bảo vệ mình trước các tia bức xạ độc hại. Các nhà khoa học cho biết, hoạt chất axit tanic trong trà còn có tác dụng thu giữ, làm lắng đọng các gốc kim loại tự do, có thể dùng cho những người bị nhiễm độc kim loại nặng, kể cả thủy ngân. Tình trạng nhiễm độc CO2 ở các lò than hay ngộ độc rượu cũng có thể giảm bớt nhờ uống trà đặc. Ngoài ra, chất tanin trong thứ đồ uống này còn có tác dụng làm se niêm mạc ruột, rất hiệu quả trong các trường hợp tiêu chảy cấp.

Theo kinh nghiệm dân gian, có thể dùng nước trà tươi đậm đặc hoặc trà tươi giã nát đắp vào vết hăm, lở loét, viêm tấy hay các vết nứt da do lạnh để giúp vết thương mau lành. Còn để chữa bầm dập do chấn thương, có thể trộn búp chè tươi với dấm để đắp

Uống trà tốt cho sức khỏe


Uống 3 cốc trà mỗi ngày có lợi cho bạn không kém gì uống thật nhiều nước, mà có khi còn mang lại nhiều lợi ích sức khoẻ hơn. Công trình nghiên cứu tại Anh đã loại bỏ quan niệm rằng trà làm người ta háo nước, ngược lại nó còn bảo vệ một số căn bệnh ung thư và bệnh tim.


Trong trà chứa nhiều chất chống oxy hoá giúp ngăn ngừa sự phân huỷ tế bào. Nhà dinh dưỡng Carrie Ruxton và cộng sự tại Đại học Kings ở London đã tìm hiểu các nghiên cứu về lợi ích của việc uống trà.


Họ tìm thấy uống 3-4 tách trà mỗi ngày cắt giảm nguy cơ bị đau tim, ngăn ngừa sâu răng, làm chắc xương. Tuy nhiên, trà có thể ảnh hưởng đến khả năng hấp thụ sắt trong máu nên người bị bệnh thiếu máu cần tránh uống trà ngay trước và sau bữa ăn.


Uống trà phổ biến nhất ở những người ngoài 40 tuổi. Các nhà khoa học cũng khuyên rằng “Với lượng chất lỏng tiêu thụ, bạn nên uống 1,5-2 lít mỗi ngày, trong đó có trà. Nó không hề gây háo nước mà là một đồ uống có lợi”.

Trà tốt cho sức khỏe

Uống 5 tách trà mỗi ngày sẽ giúp tăng cường hệ miễn dịch và giúp cơ thể tăng khả năng chống chọi lại với bệnh tật, các nhà khoa học Mỹ cho biết.


Tạo kháng thể
TS Jack Bukowski, một nhà nghiên cứu của Bệnh viện Brigham và Women (Boston, Mỹ), ĐH Y Harvard, kết luận: “Những kết quả này cho thấy 5 tách trà/ngày sẽ giúp cơ thể hình thành hàng rào bảo vệ, chống lại bệnh tật”.
Nghiên cứu trước đó cho thấy ethylamine, tìm thấy trong trà đen và xanh, cũng có thể giúp phòng ngừa các bệnh do các thực vật ký sinh, vi rút và cả các tế bào ác tính.
Ethylamine, thành phần trong loại độ uống này sẽ được gan chuyển hóa thành L-theanin, giúp đẩy lùi sự “xâm lược” của vi khuẩn, vi rút và các loại nấm, nghiên cứu được ghi nhận của Học viện khoa học quốc gia.
Kết quả nghiên cứu cho thấy các bạch cầu ở những người uống trà “nhạy” với vi khuẩn gấp 5 lần so với những người uống cà phê.
TS Jack cũng cho rằng trà không phải là một phương thuốc thần kỳ nhưng rõ ràng có những lợi ích thiết thực, đặc biệt là với người già.
Những lợi ích khác
Penny Kris-Etherton, chuyên gia dinh dưỡng của ĐH Penn State (Mỹ) cho biết: Nghiên cứu của ông đã cho thấy những bằng chứng giúp cơ thể “chiến đấu” với bệnh tật.
Ngoài lợi ích này, trà còn giúp giảm nguy cơ mắc bệnh tim mạch, ung thư do tác động của hoạt chất flavonoid, một loại chất chống ôxy hóa. Các nghiên cứu khác cho thấy trà liên quan với việc phòng ngừa loãng xương, bệnh dễ gẫy xương, làm dịu các hiện tượng dị ứng do thức ăn, thời tiết.

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2009


- Ơ, thế mày đã đính hôn rồi à?

- Em nào thế? Xinh chứ?

- Uầy, ở tận miền Nam cơ à? Thàng này thế mà siêu nhờ hehehe...

Tiếng đám bạn nhao nhao hỏi Quang khi anh cho xem cái nhẫn lấp lánh ở ngón áp út bàn tay trái. Ừ, thế là Quang đã có "vợ" rồi đấy, người "vợ" mà Quang chưa hề gặp mặt, chỉ yêu qua những dòng tin chat và những cú nhập nhoạng webcam. Hà k đẹp, nhưng Quang có cần j đẹp xấu. Anh chỉ cần một người hiểu mình, yêu mình. Và Hà rất yêu anh.



***


1 năm trước, Quang quen Hà trong một trò chơi nhảy nhót. Tò mò bởi cái cách nói chuyện đặt sệt miền Nam, Quang làm quen với Hà. Rồi, họ yêu nhau, một thứ tình yêu mà như nhiều người nói, là "ảo", là nhăng nhít linh tinh.

Hằng ngày Hà đi làm, Quang đi học. Cách liên lạc duy nhất giữa 2 người là những dòng tin nhắn và những phút ngắn ngủi online. Nhưng, họ vẫn yêu nhau.

Những lời yêu thương trao nhau, nồng nàn như hương cốm Bắc, đậm đà như vị ngọt sầu riêng miền Nam. Cho đến 1 ngày, Quang thấy k thể sống thiếu Hà...

Anh ngập ngừng: "Làm vợ anh, em nhé!"
Hà thẹn thùng: "Dạ..."

Thế là họ đính hôn.


***


"Vậy là mình là vợ chồng rồi em nhỉ?"

"Dạ, cho đến khi anh thực sự vào được với em."

"Ừ, anh sẽ vào."

"Dạ, em sẽ chờ."

"Em này, mình cũng nên có gì để chứng thực tình yêu của mình em nhỉ?"

"Dạ, là sao anh?"

"À, anh muốn mình có 1 cái j đó có thật chứ k fải chỉ là ảo. Như ... một cái nhẫn đính hôn, em nhé...?"

"Dạ, chỉ cần anh vui là được."

"Đây k fải chuyện đùa. Anh nói nghiêm túc. Anh đã xem em là vợ, và anh muốn mọi người biết anh là thằng đàn ông đã có vợ."

"Dạ, em nghe anh."

"Anh sẽ đi làm thêm để kiếm tiền mua nhẫn cho chúng mình"

"Dạ, k cần đâu anh. Em đi làm rồi, để em lo."

"Không, em cũng mới ra trường, lương bổng đâu nhiều nhặng gì. Đây là việc của anh. Em đợi nhé, 2 - 3 tháng là xong ngay. Đến Noel mình sẽ đính hôn em nhé."

"Dạ..."


***


Thế là Quang đi làm thêm. Dạy kèm 1 tuần 5 buổi. 2 tháng trôi qua, Noel đã gần kề, số tiền anh dành dụm cũng kha khá nhưng, nhưng để mua được cặp nhẫn anh thích thì còn quá xa vời. Quang lo lắng.

Mà dạo này chuyện Hà với anh cũng trục trặc. Hà có vẻ bận bịu quá, ít nhắn tin cho anh. Anh nóng lòng gọi, mãi lâu Hà mới bắt máy, nói vài câu cụt ngủn giữa 1 đống âm thanh ồn kinh khủng.

1 lần, 11h đêm Quang gọi để bắt Hà đi ngủ như mọi khi anh vẫn làm. Bắt máy là giọng đàn ông ồm ồm: "Gọi ai? K có Hà nào ở đây hết! Rõ chửa?". Hôm sau gặp Hà, bực mình, ghen tuông, anh gặng hỏi. Hà chỉ trả lời yếu ớt: "Em k làm gì có lỗi với anh hết. Em yêu anh!"

"Em yêu anh"! "Em yêu anh!" "Em yêu anh!" Quang ghét cái câu ấy. Lúc trước, mỗi lần giận nhau, chỉ cần nghe Hà thỏ thẻ câu ấy là Quang k kềm lòng được, vội vã bỏ qua. Nhưng bây giờ, anh hỏi gì, anh nói gì, Hà chỉ im lặng rồi nói như vậy. Yêu, yêu gì chứ? Yêu mà k dành được 5 phút để nhắn tin chồng ư? Hay tâm trí tơ tưởng đến ai mà k nghĩ ra j để nói với chồng ngoài câu nói ấy?

.......

"Em yêu anh!". Câu nói ấy Quang đã nghe nhàm. Cãi nhau? Cũng đã chán. Quang biết cuộc tình "ảo" của anh sắp tới lúc tàn...



***


1 tuần trước Noel.

Quang ngồi thừ người nhìn cái ảnh bé xíu mờ tịt chụp qua webcam được anh trang trọng đặt vào khung để trên bàn. Anh với tay bật điện thoại, thẫn thờ đọc những tin nhắn của Hà, từ lúc 2 đứa thức cả đêm nhắn tin nhau k biết chán, gọi nhau bằng "cậu", "tớ", đến lúc "anh", "em", rồi "vợ", "chồng"... Những tin nhắn cứ thưa dần, ngắn dần, lạnh dần... Anh đọc, đọc mãi, và... ngập ngừng, anh bấm nút del...... Tim anh đau thắt, mắt nhắm chặt k dám nhìn vào màn hình, chỉ đến khi nghe tiếng "bíp!" báo đã xoá tin, anh mới mở mắt, rưng rưng...

1 tin.. Bíp!
2 tin... Bíp!
3 tin.... Bíp!
Bíp! Bíp! Bíp! Bíp! Bíp! Quang k còn ngập ngừng nữa. Anh bấm liên tục. Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, đau một lần rồi thôi. Quang dừng tay bấm delete, chuyển qua "Xoá tất cả", và ... "OK".

1 phút trôi qua tưởng chừng như cả thế kỉ...
............
"Bíp!" "Hộp thư đến: Trống."

Thế là xong!

Thế là Quang k mua nhẫn nữa. Anh gập khung ảnh Hà lại, cất vào ngăn tủ cuối cùng, dưới quyển tập cuối cùng, cùng với cái sim 1 thời gắn liền với những tin nhắn của Hà. Quang bước xuống đường, rong ruổi. Hà Nội mùa lễ rực rỡ đèn hoa, nhưng sao Quang thấy lòng trống rỗng, nhẹ tênh.


***


2 ngày trước Noel, Quang nhận được 1 hộp quà gói nơ đỏ. Bên trong có 1 cái nhẫn, đúng cái nhẫn anh thích trên tạp chí, kèm 1 mẩu tin:

"Chồng yêu!

Gửi đến anh món quà Noel này thay lời xin lỗi tất cả những chuyện đã qua. Em biết em k hoàn hảo, nhưng em đã và đang cố gắng để làm ng vợ tốt của anh.

Yêu anh nhiều lắm. Làm chồng em nhé, anh...?"

Nước mắt Quang rơi...

K cần 1 lời giải thích của Hà, Quang chợt hiểu tất cả. Hà ít nhắn tin anh vì cô để dành đến từng đồng điện thoại. Hà chậm trả lời điện thoại anh vì cô làm thêm trong quán bar nơi tiếng nhạc át tiếng người chứ đừng nói đến chuông. Và người trả lời điện thoại anh là chính là ông chủ của Hà, người vắt kiệt sức cô đến từng giọt mồ hôi. Tất cả, tất cả chỉ để tặng Quang cái nhẫn như ý thích, cái nhẫn mà anh đeo rộng vì Hà chưa 1 lần nắm tay để biết kích cỡ bàn tay anh, cái nhẫn mà mặt trong có khắc 1 dòng chữ thanh mảnh nhưng còn đáng giá hơn rất nhiều lần viên đá nạm bên ngoài, hay bất kì viên đá quý nào khác trên thế giới. Dòng chữ ấy, chỉ vỏn vẹn 3 chữ:


"Em yêu anh!"



***


Chiếc nhẫn ấy, hôm nay đã lấp lánh trên tay Quang. Quang bước xuống đường. Dòng người tấp nập đi chơi lễ. Rảo bước 1 mình giữa phố phường đông đúc nhưng Quang k cảm thấy cô đơn nữa. Bởi anh biết ở phương Nam ấm áp ấy, có một người "vợ" rất yêu anh...

Mùa đông sẽ không lạnh, khi ta hiểu cho nhau...

Truyện ngắn của Heyona.